Ơn nghĩa cô thầy!

Lời bài hát “Người thầy” cất lên sao mà da diết, như đưa tôi trở về những ngày xa xưa, khi còn là cô bé hồn nhiên chạy nhảy giữa sân trường.
Tranh minh họa.

Bất chợt cảm xúc năm xưa ùa về. Tôi nhớ lại những ngày thơ bé khi cũng từng bước qua những ngày thơ dại, những ngày chông chênh tuổi học trò, những ngày quậy tan lớp học… để rồi giờ đây khi đã trưởng thành, đã làm mẹ, điềm tĩnh hơn trước mọi biến thiên cuộc đời, để đón nhận và bước qua bao thăng trầm, để rồi dù hoàn cảnh hay nghịch cảnh, thứ còn lại trong tôi vẫn là nhân cách và đạo đức, luôn sống có khát vọng và có ước mơ, sống là người tử tế.

Tôi có thể cảm ơn cha mẹ đã cho tôi hình hài sự sống, nhưng tôi cũng nhớ những người thầy cô đã cùng tôi bước qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời; đã cho tôi tri thức và lí tưởng; cho tôi niềm tin và khát vọng; cho tôi nước mắt và nụ cười; cho tôi những lời khuyên chân thành, lau đi những giọt nước mắt nức nở bởi những quyết định sai lầm của tôi và cho tôi những lời khuyên, sẵn lòng cho tôi vòng tay ấm áp, ôm tôi vào lòng cho tôi động lực đứng dậy sau những lựa chọn sai lầm, bởi: “Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng/Sáng soi bước em trong cuộc đời”!

Tuổi trẻ ai chẳng từng sai lầm, bốc đồng. Dù là con gái, với khuôn mặt hiền lành nhưng trong tôi cũng là những nổi loạn, những tinh quái của tuổi học trò. Trong đó đã có không ít hành động gây ảnh hưởng đến lớp học, làm thầy cô đau đầu, nhưng họ vẫn bao dung, vị tha và cho tôi cơ hội làm lại…

Đủ lớn cũng là thời gian để tôi tìm được câu trả lời vì sao ngày xưa thầy cô lại nghiêm khắc, nhưng cũng luôn sẵn sàng lắng nghe, giúp đỡ tôi trong mọi việc. Thời gian đã giúp tôi nhận ra sự nghiêm khắc của thầy cô là mong muốn những điều tốt nhất cho học sinh, muốn chúng ta trưởng thành và trở thành một con người có ích cho xã hội.

Mỗi học trò với những sở trường, những tính cách khác nhau, thầy cô luôn phải cố gắng vất vả để chèo lái được chuyến đò tri thức ấy. Thầy cô luôn khuyên răn, góp ý những khuyết điểm của học sinh, cố gắng chèo lái những con đò thật vững chắc đến được bến bờ thành công.

Năm tháng rồi cũng dần qua, cô học trò nhỏ năm nào của thầy cô giờ đã trưởng thành và làm mẹ. Con tôi cũng đang từng ngày lớn lên, bên cạnh sự chăm lo yêu thương dạy dỗ từ phía gia đình thì với tôi vai trò của người thầy vẫn vô cùng lớn lao. Nên trong hoàn cảnh nào tôi cũng luôn hướng con cái mình đến sự “tôn sư trọn đạo”, luôn có sự tôn trọng, biết ơn thầy cô mình.

Món quà nhỏ do chính học sinh Trường Trung học cơ sở Cổ Nhuế, quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội vẽ tặng cô giáo của mình. Ảnh: H.G

Một mùa hiến chương lại về, đây là dịp để mỗi học trò nhớ tới những người thầy giáo, cô giáo, là cơ hội để mỗi học sinh dành thời gian quay về tri ân thầy cô của mình. Đôi lúc không phải chỉ là những bó hoa, món quà mà là những cái ôm thật chặt, hay sự thành công, hạnh phúc của học trò là món quà vô giá đối với thầy cô.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo đã đi suốt cuộc đời khiến tâm trí chúng ta không bao giờ quên. Họ là những người cha, người mẹ thứ 2 luôn tận tụy, yêu thương, chỉ dạy học trò của mình.

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành tới các thầy cô đã cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, soi đường, dẫn lối cho chúng em trên con đường khám phá tri thức và hoàn thiện bản thân. Em cũng luôn nhắc nhở bản thân: “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay/Dẫu đếm hết lá mùa Thu rơi/Nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy…”. Chúng em kính chúc các thầy cô luôn dồi dào sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong nghề nghiệp và cuộc sống!

0 Bình luận
Sắp xếp theo

Có thể bạn quan tâm